Ngày đầu tháng 7, anh nói với tôi rằng "tháng 7 nào với anh toàn những điều xam xám.." tôi chả tin vì với đời người có ngày mưa có ngày nắng, có ngày hạnh phúc và đau buồn, có gặp gỡ và biệt ly, chỉ là cách mình đón nhận mọi thứ và trìu mến với cuộc đời này. Thế nhưng..
Tháng 7,người đàn ông nhiều nam tính nhất mà tôi biết, bình thường đi xe phân khối lớn dọc VN, đam mê công việc, người đầu tiên dám nói với tôi những điều rất phũ phàng, nhưng cũng là người kéo tôi ra khỏi 1 nơi ẩm ướt, đầy nấm mốc và lạnh lẽo- mổ cấp cứu vì đông máu van tim. Tôi đã từng nghĩ mình sẽ không thể rơi nước mắt ở trong bệnh viện nữa, thế mà khi người đàn ông mạnh mẽ đó nằm trên bàn mổ, mở lồng ngực để phẫu thuật khi chỉ có tôi và người đàn ông khác trong viện nước mắt tôi cứ rơi. Tháng 7, một ngày ko nắng ngồi ơ hờ sân bệnh viện nghe cuộc đời đi qua mình nhẹ bẫng. Tôi nghe người đàn ông kia nói về nguyên nhân ca mổ này, anh thở hắt 1 câu "có những thứ sai một ly đi một đời người" , tôi với tay vò nát những quả nhãn non trong lòng bàn tay mong có thứ gì dễ chịu mà thấy sao khó thế, tôi nói "đời người đó đi rồi còn kéo theo bao đời người khác nữa..bao ngày tháng sau nữa.." anh nói về một gian nhà ở miền tây, cuốn gói bán tất để đi khỏi xứ này, khỏi mớ dây dợ loằng ngoằng bên anh, miệng tôi thì bảo anh hèn nhát, trốn chạy mà trong óc rõ mồn một ngôi nhà bên bờ biển của tôi, tôi nói với anh "chúng ta đã tạo ra những cuộc đời khác rồi, không thể dễ dàng thế đâu".
Tháng 7, một đêm tôi theo đứa em trai vào viện vì có chị đi cấp cứu. Tôi cầm chai thuốc truyền trong khi chồng chị nâng chị dậy để chụp CT. Hàng ngày họ có vẻ nhạt, sống qua những ngày nồng nàn, vì con mà tiếp, thế mà vào cái giây phút này người đàn bà yếu đuối níu lấy vai chồng mà kêu, rũ rượi bởi những cơn đau, chồng không ngớt xoa dịu vợ. Không biết làm sao tôi để máu tràn ngược lên trên, tôi cứ đứng đó trơ mắt nhìn đoạn ống truyền máu tràn đỏ ối thấy máu mình đông cứng.
Tháng 7,trời nóng ngột ngạt những con sói đội lốt cừu có vẻ ko chịu được nóng hé bộ áo cừu lên nhưng vẫn nhe răng ra cắn vào da thịt tôi, tôi thấm thuốc độc lên da thịt mình rồi chìa ra cho chúng tiếp tục mà xâu xé và thấy mình cũng có hơn gì. Tôi thấy sợ hãi và hoang mang nhưng bặt chả còn cảm giác tử tế nào cả. Có lẽ rồi ngày nào đó,tôi cũng trở thành sói mất.
Tháng 7, những người đàn bà hoang hoải đi vô định ở nơi không thuộc về mình, cứ cố giữ những sợi dây ràng buộc mỏng manh bảng lảng như là khói.
Tháng 7, tôi nhìn thấu giọt nước mắt của những người đàn ông yếu đuối thương yêu tôi hết mực mà cảm giác là bất lực.. Tôi không biết có thể làm thêm một cách nào để họ yên ổn và dễ chịu hơn. Nước mắt đàn ông xót và buốt lắm.
Tháng 7, ngày cách ngày tôi ném một hòn đá vào mặt nước tĩnh lặng, hòn đá nhẹ tịnh không để lại chút dấu tích gì. Tôi không hiểu sao mình vẫn làm những điều vô ích như thế mà không ngừng lại được,tôi thấy mình yếu hèn bạc nhược. Ở đâu đó có nhân hậu và bao dung? sao ko nỡ ở lại chốn này dù chỉ 1 chút ít.
Tháng 7,ngày còn có cảm giác vẫn còn hít thở vẫn còn sống. Em gọi điện cho tôi thoảng thốt, "chị ơi, em lo quá, có thể anh tiêm giảm đau và móc phin nhiều nên loạn thần chị ạ, anh vẫn chưa tỉnh táo 1 chút nào cả, chị gặp em ngay đi", nhìn em bơ phờ vì lo toan quá nhiều chỉ bảo em vẫn phải giữ sức khỏe đấy, thế mà hai chị em đi ăn, chị ngồi bất động em lấy đồ ăn, lấy nước cho chị, ăn xong dọn toàn bộ đồ sang bàn khác gọi cho chị một cốc capu nóng thơm. Lúc hai chị em ngồi nói chuyện chị quản lý nhà hàng ra báo tin về cô bạn ngoan ngoãn mà hai chị em rất quý mến, em vừa tốt nghiệp đại học ngoại thương trong kỳ tốt nghiệp nhảy dù của CLB hàng không phía Bắc mới tháng này vì lí do sơ suất kỹ thuật nào đó, em trả giá cho đam mê, ước mơ bằng mạng sống của mình. Quyển truyện "Ăn-cầu nguyện- yêu" em dành tặng vẫn nằm yên trên giá sách với nét chữ tròn đẹp.Thấy đời người mong manh quá.Thấy lại cảm giác đứng ở giữa vạch của sự sống và cái chết.Em có thể đang ở một nơi đẹp đẽ hơn nơi đây.Nhưng cha mẹ em họ sẽ thế nào? Có những vết thương mãi mãi không thể lành được, có những nỗi đau không dễ dàng trút bỏ. Lại đông cứng lại, vào lúc đó không biết mình có còn hít thở không.
Tháng 7, tôi thấy mình một mình đi trên cây cầu bắc qua đầm sen, hương sen thơm mát quyện lấy tôi, tôi nhẹ bẫng từ từ thấy mình tựa khói sương, bảng lảng giữa đời...
......
(Có những ngày ngừng hít thở trong đời, có những ngày oi nồng đông cứng,hoặc có thể bởi vài ly martini hay những ngày trí tưởng tượng không có giới hạn)
25/07/2011