Sáng nay, mình tỉnh giấc ở một ngôi nhà, mà từ hướng cửa sổ nhìn ra mặt trời tròn, đỏ ối ngang tầm mắt. Ôm cốc cà phê, ngồi trên ban công cao chót vót ngắm sông Hồng từ phía xa, nghe cuộc đời đang tới bên mình rất khẽ. Mình đã trở lại, mình đã ở đây, ở giữa cuộc đời này, và điều này là có thật.
Đường mình đi làm, những bụi hoa nhiều màu sắc vẫn còn vương vấn những giọt sương trong vắt. Đường mình đi làm, đường ven hồ thơm mùi gió, thơm mùi yêu. Những cảm giác mong manh mà mình vừa nắm bắt được, cứ lớn dần lên, ôm lấy mình, lan tỏa. Rồi, theo thói quen buổi sáng, mình đi tới một khu vườn
(vườn xuân), mình nhẹ nhàng ngồi xuống. Không phải là cảm giác tĩnh lặng, mà là cả một mùa mới bất ngờ tới và cuốn mình theo. Mùa của những say mê, ồn ào, mùa của côn trùng, mùa lạnh mát của kem, mùa của cảm giác đi trân chần trên cỏ, mùa của da thịt ai đó mát rượi-mềm mại-thơm tho lúc nào cũng chỉ trực cắn cho một miếng (đích thị là bạn Khánh Bảo rồi), mùa quần tả lỏn-dép lê, lại hít căng lồng ngực mùi dâu da xoan, lại những chuyến đi vội vã- náo nhiệt...lại có thể say mê sống, say mê yêu, lại nông nổi và nồng nàn, lại à ơi ơi à.
Mùa mới....
....yêu tha thiết cây cau trước cửa nhà
....yêu đắm đuối chú ốc sên bé, hiếm hoi sót lại trong vườn
....yêu ngấu nghiến những ngấn tay thơm tho này
Thật tuyệt vời, mình đã trở lại.
1 nhận xét:
Bạn ơi, entry và hình ảnh thấy yêu đời ghê í! Mà cái hình dưới cùng, nhìn cái tay ngấn ngấn yêu quá đi mất!
Đăng nhận xét