Nguồn:http://aprilavenue.blogspot.com
Và thế là hắn đã đi qua tuổi 24 của mình. Giữ ước mơ về những con đường và những tìm tòi không ngơi nghỉ. Hắn tìm gì ư? Nhiều khi điều bạn tìm kiếm trong cuộc đời mình lại là những là những thứ không thể sờ thấy, không thể nhìn thấy, thậm chí là không thể gọi tên. Nhưng điều mà hắn chắc chắn nhất đó là mục đích kiếm tìm một cái tôi khác. Một cái tôi mà hắn muốn trở thành. Cái mà hắn có trong bản thể của hắn bây giờ chỉ là một mớ những thứ hỗn độn chông chênh, chưa định hình.
Người ta luôn bảo nhân mã luôn đầy sức mạnh và khát khao chinh phục bằng tất cả lòng kiêu hãnh của giống loài này. Nhưng biết làm sao khi trời sinh hắn là một con nhân mã lạc loài. Đêm nguyên sơ của buổi ban đầu được cất tiếng khóc của hắn là một ngày giữa mùa đông giá lạnh. Tôi dám cá với bạn là điều hắn thèm khát đầu tiên trong đời không phải là dòng sữa mẹ mà là hơi ấm. Cái buổi đêm ấy đã cất dấu điều gì trong tâm hồn hắn để suốt những năm tháng đầu đời hắn luôn là “đứa trẻ cô đơn giữa lớp học ồn ào”. Tôi cũng không rõ nhưng chắc chắn giá lạnh là thứ mà hắn đã quen thuộc như cô đơn hay nỗi buồn.
Tuổi 24 của hắn ghi dấu bằng những yêu thương không trọn vẹn. Đi qua một cái na ná tình yêu và hắn may mắn tìm thấy được tình yêu đúng nghĩa của mình. Cái na ná tình yêu dù chỉ phù phiếm, ngắn ngủi những cũng đã dạy cho hắn được nhiều điều. Về những gì mà một người kỳ vọng ở người mình yêu thương. Về chính bản thân hắn và những gì hắn có thể cho đi. Hắn luôn tin rằng những con người mà hắn gặp trong cuộc đời mình đều để lại dấu ấn trong hắn theo một cách nào đó. Có những người đến rồi đi, có những người ở lại. Có những con người dạy cho hắn những điều nhỏ nhặt, lại có những con người dạy cho hắn những bài học lớn làm thay đổi cuộc đời hắn. Có khi là thoáng chốc mà mãi mãi không quên, có khi luôn ở bên mà chẳng có gì ấn tượng. Cuộc sống có phải là một chuổi kết hợp thú vị của những điều ngẫu nhiên?!
Chẳng biết nên gọi đó là may mắn hay là bất hạnh khi hắn tìm thấy được tình yêu đích thực của mình. Là may mắn vì có ai trong đời không mơ ước được tìm thấy một con người mà mình có thể yêu bằng tất cả trái tim và tâm hồn. Một con người đẹp đẽ như thế đã đến trong đời hắn. Một cô gái như là hiện thân của pha lê thanh khiết vô ngần, sáng trong và dịu dàng như dòng suối mùa xuân. Hắn thấy người ta thật đúng khi bảo rằng cái đẹp cứu rỗi thế giới. Vẻ đẹp của nàng có thể chẳng cứu rỗi được cả thế giới nhưng ít nhất cũng cứu rỗi được một người, đó là hắn (con nhân mã cô đơn đến tội nghiệp của tôi). Cả cuộc đời hắn thèm khát được nhận về hơi ấm và hắn luôn tìm kiếm điều đó. Nhưng chính cuộc đời lại dạy hắn một điều ngược lại: hãy cho đi trước khi bạn xứng đáng để nhận được điều gì. Thế đấy, tên nhân mã của tôi đã yêu như thế đấy. Là cho đi, là buông tay, là thôi không nắm giữ. Bởi hắn yêu nàng nên hắn biết rằng nàng xứng đáng nhận được nhiều hơn những thứ mà hắn có thể cho đi vảo thời điểm hiện tại. Hắn biết hắn vẫn chỉ là một cái tôi bất toàn, đầu xứng đáng với những gì đẹp đẽ đến thế. Hắn yêu nàng bằng một tinh yêu lặng câm. Lạ kỳ làm sao khi hắn sợ để mất nàng khi nàng thậm chí còn chưa từng thuộc về hắn. Hắn muốn biết nàng có yêu hắn không? Và nếu có thì nàng có sẵn sàng chờ đợi hắn, con nhân mã đang trên cuộc hành trình đi tìm cái tôi của mình hay không? Hắn hiểu rõ hơn ai hết là hắn không có quyền để hỏi những điều đó.
Yêu thương bằng một tình yêu đúng nghĩa là bài học giá trị nhất mà hắn học được trong tuổi 24 của mình. Dù rằng cái giá phải trả cho bài học đó không hề rẻ chút nào. Cái giá hắn phải trả là nỗi nhớ cồn cào, là những đêm không ngủ, là những khi ngồi lặng lẽ nghe có điều gì đang chết đi trong mình. Và hắn nghĩ thế là đủ cho một tình yêu. Chỉ cần được nhìn thấy nụ cười của nàng, điều gì đó trong hắn chết đi để tái sinh trong nụ cười ấm áp và dịu hiền ấy. Người ta có thể yêu thương bằng nhiều cách thức và sắc thái khác nhau. Tình yêu đối với hắn là cho đi. Và trong khi cho đi hắn tìm được sự thanh thản trong tâm hồn khi đã biết bao dung và rộng mở hơn. Có lẽ ta cũng chẳng cần gì nhiều hơn thế. Bởi hắn đã biết yêu một người hơn chính bản thân hắn. Con nhân mã ấy đang lớn lên và trưởng thành hơn sau những mất mát của mình.
Có lần một nhân mã khác hỏi hắn về những trải nghiệm của một người nhân mã. Có khó không khi sinh ra đời là một nhân mã? Hắn không phải là một con nhân mã điển hình để có thể đại diện cho cả bầy đàn trả lời câu hỏi này. Nhưng với tư cách cá nhân thì câu trả lời của hắn là điều đó thực sự không hề dễ dàng. Cái danh của một nhân mã khiến người khác luôn kỳ vòng rất nhiều vào hắn. Người ta luôn chờ đợi ở hắn một sự đột phá xuất sắc, luôn phải là người vững chãi mạnh mẽ để dẫn đầu. Mà nãy giờ hắn bạn cũng như tôi đã biết rõ về con nhân mã lạc loài của chúng ta rồi đấy. Hắn đâu có thiếu những hoài bão và khát vọng, nhưng cái mà hắn muốn trở thành lại không phải là cái mà người khác kỳ vọng ở hắn. Và những xung đột, đổ vỡ cũng bắt nguồn từ đây. Những mất mát là một phần của đời sống. So sánh này có thể hơi buồn cười nhưng hắn coi những mất mát trong cuộc đời giống như là những lỗ khuyết của một miếng pho-mát. Đó là một phần không thể tách riêng tạo nên hình hài của miếng pho-mát đó. Chính những lỗ khuyết tạo nên nét đặc trưng cho loại pho-mát và chính những những mất mát định hình cho một cuộc đời.
Tôi tin con nhân mã ấy dù là một kẻ lạc loài sẽ biết cách để sống cuộc đời trọn vẹn và kiêu hãnh. Niềm tin chưa phải là tất cả nhưng là khởi đầu tốt cho bất cứ khát vọng hay ước mơ nào. Tôi tò mò muốn biết trong hộp sô-cô-la cuộc đời của con nhân mã ấy có gì. Đắng hay ngọt, cứng hay mềm, nhân lạc hay rượu vang. Không ai biết được cho đến khi bạn lấy nó ra khỏi hộp. Tất cả vẫn còn ở phía trước.
Đi chơi bảo tàng quân đội
12 năm trước
0 nhận xét:
Đăng nhận xét