Mỗi buổi sáng mặt trời lên rực rỡ
Mặt trời lên cho em nở nụ cười tươi
Cho em sống một ngày như con người
Thân của em là một viên ngọc quí
Này môi, này mắt, này gương mặt của mẹ
Này tay, này chân, này tài nghệ của ba
Và em là em, em là một nụ hoa
Đang nở rộ giữa vườn hoa nhân loại
Em hãy hát, hãy ngợi ca sự sống
Em hãy thở, cho tâm được bình an
Em hãy bước, chân đi trên mặt đất
Em cười đi, đây là chốn địa đàng
Địa đàng có hoa, có mặt trời và có trăng
Có tình bạn giữa những người đang sống
Địa đàng có em với trái tim xinh đẹp
Có biển, có hồ, có trái núi, có con sông
Em nhớ rong chơi giữa địa đàng kỳ diệu
Em nhớ vui tươi bởi em có hôm nay
Tôi sẽ nhận ra em qua mỗi nụ cười
Con người rất đẹp khi cười tươi vui sướng
Em hãy thương nơi chúng mình đang sống
Thương cánh đồng vàng lúa chín mênh mông
Thương cánh rừng mây trắng vẽ bao la
Thương bầu trời xanh đêm về trăng sáng tỏ
Thương ba, thương mẹ, em biết thương mình
Thương anh, thương chị, em thương gia đình
Gia đình là tổ ấm, đêm về an giấc ngủ
Gia đình là tiếng chim, líu lo buổi bình minh
Thương muôn loài, em tập thương trái đất
Trái đất mong manh giữ sự sống an lành
Trái đất xinh tươi giữa không gian vô tận
Trái đất có em sống vui giữa một màu xanh
(Nguồn www.langmai.info / thơ Thầy Pháp Dụng)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét