Hôm qua nàng trót sa chân vào cửa hàng Uma trên phố, và mang về một buồn mênh mang. Tất cả chỉ vì một cái vại muối dưa bé tí tẹo. Chồng nàng hay âu yếm bảo nàng là người phụ nữ dưa cà, vì anh không hiểu sao thời buổi này có người suốt ngày hì hụi tự muối dưa ăn và khi mùa hè tới mà không có cà thì không ăn được cơm. Nhà có hai người mà mùa nào cũng lọ mọ đi muối dưa, dưa cải sen, cải củ, cải bắp, và cà. Món quà anh tặng nàng lần đầu là vại muối dưa màu xanh vẽ ba con chuồn chuồn bán đầy bên bát tràng, rồi chuyển nhà tới một chung cư nàng thích có vại muối dưa to hơn một chút vì phải muối tặng hàng xóm xung quanh chồng cũng chiều chuộng mua tặng một vại gốm màu nâu bóng nhoãng trong góc chợ mơ cũ. Nàng yêu biết bao những vại muối dưa, vì chỉ có nàng mới hiểu cảm giác của dân ngụ cư, bao năm không sao thích được dưa muối cà muối ở thành phố đông đúc ồn ào này. Và có một cách để nàng nhớ tới cả tuổi thơ của mình, với tình yêu của bà ngoại với người mẹ rất đảm đang , nhớ ăn cà muối xổi giòn tan chua chua, nhớ dưa cải sen ăn cay sộc lên cả mũi, nhớ là nàng thích ăn cơm với nước dưa và tôm rảo mẹ rang, nhớ cái gõ đũa vào tay của bố khi mỗi bữa chỉ được ăn hai quả cà không độc lắm...
Thế, nên khi bước chân vào quầy đồ gốm thay vì chọn một bình nước lọc có quai thật to, nàng bị hút hồn bởi một cái vại muối dưa bé xinh màu vàng cam có vẽ vài ba quả cherry và mâm xôi đỏ chót, lòe loẹt. Nàng tần ngần đặt lên rồi hạ xuống, vì bây giờ nàng không thể mang vại muối dưa về nhà được. Bởi nàng đang sống ở một nơi có căn bếp không thuộc về nàng, nàng ko thể mang một thứ chỉ làm chật bếp ra thôi. Thế là nàng nhớ da diết cái bếp bé tẹo của mình, bé tí nhưng nó thuộc về nàng là của nàng, rồi nàng nhớ thêm nhiều thứ nữa, toàn những thứ nhỏ mọn lặt vặt mà nàng từng có. Nàng cứ cố nghĩ xem có thể làm gì với cái vại muối dưa không, mà không được. Tự dưng thấy tủi thân ghê gớm có cái vại muối dưa bé tí mà chẳng thể mua nổi. Nếu chồng nàng mà biết được sẽ thương nàng lắm, vì anh có từ chối nàng điều gì bao giờ. Rồi sẽ bảo hâm, vợ là hâm nhất trần đời, ai đời đi yêu say đắm những cái vại muối dưa bao giờ. Ừ, nàng đúng là hâm thật.
Và mang một nỗi buồn mênh mang, nàng trở về nhà...
4 nhận xét:
...Làm chị mày rớt nước mắt!........
...Hôm nào qua chơi chị cho sờ sịt vại muối dưa của chị!
.........Yêu em!!!!!!!!
Vâng ạ, thế thôi chứ dạo này tròn trịa lắm lại còn màu mè y chang mẫu ở trên nữa. Qua hái vài lá mùng tơi về nấu canh cua, thế là lại phải muối dăm quả cà. Hay chị tặng em vại muối dưa của chị đi nhé nhé.
Chị lớn bằng ngần này mà chỉ bằng nước rau muống luộc với cà pháo muối thôi đấy. :P
Mình vẫn ngẩn ngơ cái entry này quá, khiến mình cũng muốn viết một entry "Hậu...nỗi buồn...vại muối dưa" quá đi mất!
Đăng nhận xét