(Bài viết cũ mẹ gom góp lại)
Mẹ sinh con vào một chiều chủ nhật, cuối đông nắng vàng óng ả, nhẹ nhàng như một buổi hẹn hò thương yêu mình gặp nhau.
Vì bé bỏng của mẹ nặng 4000gram và lưỡng đỉnh chu vi là 10cm nên khả năng đẻ thường là không thể, mẹ chọn đẻ mổ theo lời khuyên của Bác sỹ. Mẹ chọn chủ nhật vì ngày đó cả nhà không ai phải đi làm. Sáng mẹ dậy sớm, bà Bình đã đun sẵn cho mẹ nước lá mùi để mẹ tắm. Mọi thứ đã được mẹ sắp sửa nhiều lần từ nhiều ngày trước khi sinh. Bố chở mẹ vào viện làm thủ tục, có ông bà ngoại đi cùng lúc đó khoảng 9h sáng. 10h mọi việc đã xong xuôi ca mổ bắt đầu lúc 15h nên bố và ông bà về nhà, mẹ nằm đếm từng giây từng phút, cảm giác hồi hộp đến khó tả.
14.00 nhà mình đến đông ơi là đông, ông bà ngoại, bà Hiền , bà Hồi, bà Trinh, cụ Phương, bà Ngọc, ông bà nội, bác Hiếu, bà Bình,.... bố dắt mẹ trong trang phục váy bà đẻ toàn 1 màu xanh lá vào phòng mổ, mẹ ngoái lại vẫy tay chào cả nhà và hớn hở bước vào phòng mổ.
Đầu tiên có 1 bác sỹ gây tê cho mẹ, bác sỹ nói đây là lúc đau nhất mẹ phải cố chịu 1 tí tẹo thôi. Trời ơi như là bị kiến cắn 1 cái thế mà dọa mẹ, sau 3 phút mẹ chẳng có cảm giác gì từ bụng chở xuống nữa. Mẹ chỉ nhớ là bác sỹ C cười tươi như hoa bảo mẹ nhanh thôi, mà nhanh thật 15.10 bác sỹ bắt đầu, mẹ mới buôn dưa với bác sỹ gây tê có vài ba câu chuyện, thì mẹ nghe tiếng con khóc. Tiếng khóc chào đời của con to rõ ràng, dường như mọi thứ xung quanh mẹ như ngừng lại cả thời gian nữa, thật lạ là mẹ không hề khóc mà mẹ cười rất tươi một niềm hân hoan lan tỏa. Nếu lúc đó không nằm trên bàn mổ không bị một đống dây dợ cắm vào tay vào người, không còn vết mổ chưa kịp khâu dễ mẹ đã nhảy lên tưng tưng sung sướng. Lúc đó là 15.17'.
Mẹ háo hức được bế con trong lòng nhưng y tá vẫn còn phải làm một số thao tác nhỏ nữa. Khi cô y tá trao con cho mẹ, con có biết không da con trắng, môi con đỏ, tóc con dài đen như gỗ mun, con mẹ xinh lắm. Con nằm ngoan trong lòng mẹ. Thế là bao nhớ nhung, bao mong ngóng giờ con đã ở đây. Mẹ hạnh phúc nhất vì được bế con đầu tiên, và đối lập với niềm hạnh phúc của mẹ là sự chờ đợi dường như dài lê thê của cả nhà ngoài phòng mổ. Chỉ còn lại việc khâu vết mổ cho mẹ, mẹ thấy rất buồn cười khi cô y tá hỏi bác sỹ C đã sắp xong chưa? cô ấy sốt ruột thay cho cả nhà mình con ạ, vì cô ấy bảo chưa bao giờ cô ấy thấy có một ca mổ đẻ mà người nhà tới đông tới vậy, dễ đến 20 người.
Con thấy không cả thiên nhiên, cả nắng vàng, cả gió đông ấm áp, cả sự chu đáo nhiệt tình của bác sỹ C, cả tình thương yêu vô hạn của nhà, bao nhiêu là hoa dành cho ngày con chào đời.
Chào mừng con đến với thế giới, thiên thần nhỏ đáng yêu.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét