(Dạo này đang "mốt" lấy tên truyện làm title cho bài mới, mà mẹ và ai đó đều say mê tên truyện nên mẹ mượn mùi oải hương đặt cho bài viết này nhé)
Ngày 30 tết năm nào cũng thế, cứ bận túi bụi hết việc nọ tới việc kia, mà làm gì thì làm bận mấy thì bận cũng phải đun một nồi lá mùi già thơm cả căn nhà nhỏ tắp tám cho cả nhà. Nhớ những chiếc xe đạp chở đầy những bó lá mùi già thi thoảng còn sót lại những bông hoa trắng li ti, vô tình đi qua mình cũng đã thơm lừng rồi. Năm nay con trai đã lớn rồi đã tự kỳ cọ được, mẹ chỉ thảnh thơi ngồi ngắm con tắm và hong quần áo trên máy sưởi để khi con tắm xong có những chiếc áo nỏ ấm để con mặc. Mẹ âu yếm bảo con "Bảo thơm quá, mũi thơm, má thơm cả ngón tay cũng thơm, mùi hương của xưa cũ, của gia đình và yên ấm". Mẹ yêu lắm cái khoảng không gian bé tí, con mẹ thơm nồng nàn. Mẹ chẳng biết điều gì sẽ chờ đợi chúng mình ở phía trước mặt chỉ muốn tận hưởng cảm giác ấm áp này một cách trọn vẹn.
Rồi Bảo sẽ lớn lên mỗi ngày, mẹ chẳng biết Bảo sẽ thích hương vị cận Tết này bao năm, nhưng năm nào cũng thế mẹ sẽ đun mùi già cho Bảo tắm đến khi có người phụ nữ nào đó thay thế mẹ.(hihihi) Bảo à, Bảo thơm quá. Mẹ yêu Bảo.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét